Không có lựa chọn khác ngoài thắt lưng buộc bụng
![]() |
Ảnh: Economist |
Ông Hollande nói rằng ông sẽ thay thế các biện pháp thắt lưng buộc bụng với chính sách chú trọng tăng trưởng. Tại sao không ai nghĩ điều này trước đó?
... Nếu xây dựng đường giao thông lớn và xe lửa là phương cách cho sự thịnh vượng lâu dài, kinh tế Hy Lạp và Tây Ban Nha sẽ bùng nổ. Ba mươi năm qua đã cho thấy một sự chi tiêu rất lớn cho cơ sở hạ tầng, thường do EU tài trợ. Tàu điện ngầm Athens thật tuyệt vời. Các xe lửa cao tốc AVE ở Tây Ban Nha thật kì diệu. Tuy nhiên, chi tiêu như vậy hầu như không thay đổi các vấn đề cơ bản mà giờ đây đang hoành hành cả Hy Lạp và Tây Ban Nha - đặc biệt là tỷ lệ thanh niên thất nghiệp.
Tệ hơn nữa, theo cách nào đó, việc EU tài trợ cho cơ sở hạ tầng đã tạo ra các vấn đề. Ở Hy Lạp, vắt bầu sữa trợ cấp của EU đã trở thành một ngành công nghiệp và quan hệ với quan chức trở thành cách chắc chắn để giàu có hơn là đầu óc nhạy bén kinh doanh (entrepreneurial flair).
Ngay cả ở Pháp, trung tâm của cuộc nổi dậy chống lại các biện pháp kiệm ước, khó có thể biện hộ vấn đề là do nhà nước không làm đủ. Đây là nơi mà nhà nước đã chiếm 56% tổng sản phẩm quốc nội, không cân bằng ngân sách kể từ giữa những năm 1970, và có một số các loại thuế cao nhất thế giới.
Ông Hollande, hẳn không phải là một thằng ngốc và biết tất cả những điều này. Đó là lý do tại sao, đằng sau những lời hùng biện mang lại các cảm giác tốt đẹp về việc chấm dứt thắt lưng buộc bụng, dấu ấn nhỏ nhoi là không hào hứng (the small print is less exciting?). Trong thực tế, tất cả những gì ứng cử viên xã hội hứa hẹn sẽ làm phải mất lâu hơn một năm so với Tổng thống Nicolas Sarkozy để có thể cân bằng ngân sách tại Pháp. Tại châu Âu, thậm chí cánh hữu không thể giả vờ rằng chi tiêu dựa trên vay mượn (deficit spending) có thể tiếp tục mãi mãi. Vì vậy, họ đã hạ giọng chỉ còn lập luận rằng các chính phủ đang cắt giảm "quá nhiều và quá nhanh", theo lời của Ed Balls, phụ trách tài chính phe đối lập (shadow chancellor?) của nước Anh. Đây là những lời ngụy biện cấp độ nhỏ được cải trang như là một tranh cãi về học thuyết chính thống.
Source: MR
note: bài viết gốc ở Financial Times ngày 1/5, trước khi ông Hollande đắc cử Tổng thống Pháp.
Tags: economics
-> không ấn tượng lắm, có sự khác biệt giữa chi tiêu chính phủ trong thời kì khủng hoảng và chi tiêu trong điều kiện kinh tế bình thường. Nếu bây giờ tăng chi, tình hình có thể khá hơn?
Nhưng nếu đó là tiêu chuẩn đánh giá thì nó cũng giống như chúng ta có thể nói rằng nhảy ra khỏi một vách đá là cách tốt nhất để đi xuống núi. Rốt cuộc sự suy giảm này đã được chặn lại. Nhưng suy thoái nào rồi cũng đến hồi kết thúc. Thành công không phải được đo bởi thực tế là sự phục hồi cuối cùng cũng xảy ra, mà bằng việc sự phục hồi đó bám rễ nhanh như thế nào và thiệt hại mà khủng hoảng gây ra lớn tới bao nhiêu.
...Các nước khổ sở nhất là những nước đang trong suy thoái. Không có từ ngữ nào khác để mô tả một nền kinh tế tương tự như của Tây Ban Nha hay Hy Lạp, nơi mà gần một trong bốn người – và hơn 50% thanh niên – không thể tìm được việc làm. Nói rằng thuốc chữa đang có tác dụng bởi vì tỷ lệ thất nghiệp đã giảm một vài điểm phần trăm, hoặc bởi vì người ta có thể nhìn thấy một tia hi vọng tăng trưởng ít ỏi, thì cũng giống như một anh thợ cắt tóc thời trung cổ nói rằng có thể trích máu được, bởi vì bệnh nhân còn chưa chết.
Ví dụ, tư nhân hóa (quỹ) lương hưu đã cho thấy tốn kém ở nhiều nước đã thử nghiệm. Hệ thống chăm sóc sức khỏe của Mỹ mà phần lớn thuộc sở hữu tư nhân là kém hiệu quả nhất trên thế giới. Đây là những câu hỏi khó, nhưng nó rất dễ dàng để cho thấy rằng việc bán tài sản thuộc sở hữu nhà nước với giá thấp không phải là một cách tốt để cải thiện sức mạnh tài chính dài hạn.