Để không phải lo lắng về tài chính
Nếu bạn và tôi, muốn khỏi mang nợ và khỏi lo về tiền nong, chúng ta phải theo phương pháp của các hãng buôn lập một quỹ chi tiêu và quyết chỉ chi tiêu theo số dự định.
... Xin bạn nhớ điều này: Khi phải tiêu tiền, tức là bạn kinh doanh cho chính bản thân vậy.
Quy tắc thứ nhất: Ghi lại những chi tiêu.
Quy tắc thứ hai: Lập ngân sách thật đúng với những nhu cầu của bạn, như quần áo phải cắt khít với thân thể bạn vậy.
Quy tắc thứ ba: Tiêu tiền một cách khôn ngoan.
Quy tắc thứ tư: Đừng để cho chứng nhức đầu tăng theo lợi tức.
Quy tắc thứ năm: Nếu phải vay thì phải có cái gì để đảm bảo.
Quy tắc thứ sáu: Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn và mọi tai nạn bất thường khác mà nếu xảy ra, sẽ làm cho bạn tốn nhiều tiền.
Quy tắc thứ bảy: Đừng cho vợ con lãnh cả một cục tiền.
Quy tắc thứ tám: Dạy cho con biết giá trị của đồng tiền.

Quy tắc thứ chín: Bạn nên làm thêm để kiếm phụ bổng.
Quy tắc thứ mười: Không bao giờ đánh cờ bạc.
Quy tắc thứ 11: Nếu không làm sao cho tài chính khá hơn được thì thôi, cũng cứ vui vẻ đi, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức về một tình cảnh không thể thay đổi được.
Và chúng ta nên nhớ điều này: dù sản nghiệp của bạn có cả Hiệp chủng quốc với một hàng rào gà chui không lọt ở chung quanh đi nữa, thì mỗi ngày bạn cũng chỉ ăn có ba bữa và mỗi đêm bạn cũng không ngủ trên hai cái giường.
P347 - How to stop worrying and start living
Tags: skill
Ví dụ gửi ngân hàng một khoản tiền X với lợi tức (lái suất i) trong khoảng thời gian z: sau một thời gian, lãi suất thay đổi theo hướng tốt hơn với xu hướng thị trường thì ta cũng không vì thế mà suy nghĩ nhiều quá gây nhức đầu - hãy cứ để vậy đi. Đừng thay đổi xoành xoạch, việc đó ảnh hưởng đến thần kinh, gây áp lực tinh thần nhiều hơn ta tưởng. Chỉ cần cố gắng xem xét ngay từ đầu và chọn phương án tốt nhất vào thời điểm đó là được, coi như ta cất khoản tiền đó vào ngăn kéo khoá lại lâu lâu (tới hạn) kiểm tra một lần sẽ tốt hơn việc lôi ra kiểm đi đếm lại hàng ngày.
Ví dụ, thay vì mua một món hàng Trung quốc dùng dăm ba lần là hỏng, hãy mua món hàng tốt hơn (giả dụ của Nhật, Đức) dù đắt hơn nhưng dùng tốt và lâu bền hơn. Hơn nữa, sự thoải mái tiện dụng (comfortable) và an toàn cũng cần được cân nhắc vào giá cả khi so sánh các mặt hàng.
Ví dụ tiêu biểu là dùng sổ đỏ để thế chấp.
Ý nghĩa của quy tắc này là thận trọng, chỉ nên nhân lên gấp đôi trong trường hợp phải đi vay, và khi trả nợ thì như câu "được ăn cả ngã về không" - được việc thì nhân đôi giá trị đang có mà hỏng việc thì lấy vốn ra mà trả nợ thế là về mo. Dành cho những người cẩn trọng không có máu liều.
Phổ thông nhất và cần thiết với một người bình thường (không phải cầu thủ, ca sỹ...) có lẽ là bảo hiểm y tế và bảo hiểm xe hơi.
Câu này đầy đủ là Khi bạn chết, đừng cho vợ con lĩnh hết một lúc số tiền bảo hiểm sinh mạng của bạn và được chú thích thêm là: để một số tiền lớn rơi vào tay một người phụ nữ thì không chóng thì chầy sẽ tiêu tan vì bà ta không biết làm gì với món tiền đó một cách hiệu quả. Và nguy hiểm là, sau khi số tiền đó tan rồi, bà ta sẽ phải chống chọi với việc lấy gì để sống, để ăn. Tác giả khuyên ông chồng nên để bà ấy lĩnh một khoản tiền nhất định hàng tháng để đảm bảo cuộc sống cho chính bà ta.
Ôi phụ nữ! :)
Dạy từ bé - lớn thì hỏng chuyện rồi. Đứa con có khôn ngoan về tài chính hay không là nhờ sự chỉ bảo phân tích của bố mẹ từ nhỏ trong từng tình huống, chứ để nó lớn và va vấp với đời (ví dụ trong kinh doanh, vay nợ...) mà tự rút ra những bài học mà đáng lẽ đã được bố mẹ chỉ ra từ trước đó thì cái giá phải trả nhiều khi quá đắt!
Trong bài là một ví dụ cách dạy hay. Ngoài ra thường gặp ở đời sống là bố mẹ cho tiền tiêu vặt hàng tuần, hoặc thưởng thành tích, hoặc trả công giúp bố mẹ sửa đồ vặt trong nhà, hoặc hướng dẫn con kinh doanh những món nhỏ (tự đan thêu thùa, làm thiệp mừng để bán sản phẩm thủ công mỹ nghệ, bán thẻ điện thoại, đồ mỹ phẩm, điện tử xách tay...), phân tích những món đồ đáng đồng tiền bát gạo để nên mua hay không...
Tất cả những điều nhỏ đó sẽ hình thành cho đứa trẻ một óc phân tích tài chính sáng suốt giúp nó tự định hình tài chính trong đới sống riêng sau này. Và, nếu con mình có trót mắc dại về tài chính thì cũng đúng là "con dại cái mang".
He he, vấn đề là chất lượng của ba bữa và chất lượng của giấc ngủ với sự trợ giúp của cái giường là điều đáng bàn. Tuy vậy, tác giả có ý khuyên một cuộc sống đạm bạc giản dị - người giàu nhất là người có nhiều niềm vui rẻ nhất.
Haizz, vậy những nhu cầu như đi du lịch thì được xếp vào quy tắc nào đây?
Một thực tế phải hiểu là trong lịch sử loài người, luôn luôn có một đẳng cấp thống trị nhỏ nhoi, cố gắng lợi dụng quyền lực và tiền bạc của mình để áp đặt “giải pháp” của mình trên đại đa số quần chúng. Từ các bộ lạc xa xưa, qua các triều đại phong kiến, thực dân, đến các quốc gia Tây Phương hiện tại hay các xã hội “bình đẳng” như Liên Sô, Trung Quốc…giải pháp thường đem lại một cuộc sống “ngon lành” hơn về đủ phương diện cho giai cấp cầm quyền này. Chế độ tư bản cũng không khác gì. Lợi dụng công sức và tài sản của quần chúng “ngu ngơ” để làm đầy túi tiền cá nhân và phe nhóm mình là thủ thuật tinh vi mà các chính trị gia và đại gia đều thông thạo.
Mục đích như nhau nhưng cách làm thì giới tư bản đã đẩy lên hàng nghệ thuật. Những chế độ dùng roi vọt gông cùm để thúc đẩy ép buộc người dân đang đi dần vào quá khứ. Indonesia của Suharto hay Hàn Quốc của Park Chung Hee ngày nào chỉ còn là dư âm. Tunisia, Lybia, Egypt, Syria…đang được sắp xếp lại. Ở các xã hội tư bản, người dân làm nô lệ với tinh thần hoàn toàn “tự nguyện”. Hai lý do: lòng tham cố hữu của con người và những món nợ ngập đầu.
Vì lòng tham và vì cái giây xích nợ vô hình này, cả trăm triệu nô lệ Mỹ đã đẩy nền kinh tế và xã hội Mỹ lên đỉnh cao thế giới dưới danh nghĩa “thị trường và tự do”. Trong khi đó các xã hội “phong kiến cổ hủ” phải trì trệ trong đống bùn vì ngu xuẩn. Các lãnh đạo nơi đây không hiểu rằng con ngựa sẽ chạy nhanh hơn nếu bạn treo trước đầu nó một củ cà rốt tươi ngon; chứ không thể dùng roi siết cương suốt chặng dường dài.