Gian lận y tế ở Mỹ: Tiền nằm ở đây chứ đâu
![]() |
Scott Walker, the goggle-eyed homunculus. Photo courtesy DonkeyHotey. |
Người ta đã cống cho bọn tội phạm 272 tỉ đôla mỗi năm như thế nào?
Y khoa vẫn còn nhiều điều mơ hồ (hazy) chưa sáng tỏ nhưng các bác sĩ đều nhất trí rằng nếu bệnh nhân đang chảy cả lít máu ra thảm thì điều đầu tiên phải làm là cầm máu (stanch) lại. Điều này cũng hoàn toàn đúng với hệ thống y tế. Nếu bọn lừa đảo (crook) đang gây thất thoát ngân quỹ thì đã đến lúc phải thắt chặt kiểm soát.
Ở Mỹ, quy mô tham nhũng y tế là không thể tưởng tượng được. Theo Donald Berwick, sếp cũ của Medicare và Medicaid (các chương trình y tế công cộng cho người già và người nghèo), nước Mỹ mất khoảng 82 tới 272 tỉ đôla trong năm 2011 do gian lận và lạm dụng ngân quỹ y tế. Con số này tương đương với khoảng 10% tổng chi tiêu cho y tế và bằng 1,7% GDP – như thể lũ trộm cướp đã kiếm được số tiền bằng cả bang Tennessee hay gần gấp đôi ngân quỹ của Dịch vụ Y tế Quốc gia Anh (Britain’s National Health Service -NHS).
Những kẻ lừa đảo ưa thích y tế Mỹ vì hai lí do. Thứ nhất, như Willie Sutton từng nói về các ngân hàng, đó là nơi có tiền – không nước nào khác chi nhiều tiền như vậy cho thuốc men và khám chữa bệnh. Thứ hai, không như ngân hàng, (ngân quỹ) ngành y gần như chẳng được canh gác.
Một số trò lừa đảo (scam) rất đơn giản. Bệnh nhân đòi hưởng những phúc lợi mà họ không có quyền được nhận; các nhà cung cấp yêu cầu Medicaid thanh toán cho những dịch vụ không tồn tại như một bác sĩ gần đây đã bị cáo buộc viết hóa đơn khống 1.000 xe lăn điện. Những âm mưu phức tạp hơn liên quan tới cả các công đoàn và hiệp hội bệnh nhân. Dân lừa đảo thường tới các nhà dưỡng lão tìm những người già đồng ý nhận vài trăm đôla để các nhà thuốc cung cấp thuốc cho họ rồi gửi hóa đơn những thứ thuốc đắt hơn nhiều cho Medicare. Các băng nhóm tội phạm đang chuyển từ cocaine sang thuốc kê theo đơn – tiền lãi như nhau (as juicy) mà ít khả năng bị bắt hay thanh toán. Một phòng khám ở New York bị cáo buộc đã viết đơn thuốc khống (bogus) hơn 5 triệu viên thuốc giảm đau (painkiller) rồi tuồn ra ngoài với giá 30 – 90 đôla/viên. Những tên trộm danh tính nhận ra rằng hồ sơ y tế còn giá trị hơn cả số thẻ tín dụng. Lấy trộm thẻ tín dụng thì nạn nhân sẽ biết ngay; trong khi đó, photo thẻ Medicare thì có thể móc tiền của Chú Sam cả đời (for ages) mà không bị phát hiện.
Thật khó mà đảm bảo an toàn cho một hệ thống lớn như thế: các nhà thầu của Medicare phải xử lý 4,5 triệu yêu cầu mỗi ngày. Nhưng những rối rắm vô nghĩa càng gây thêm khó khăn. Liệu Medicare có thật sự cần 140.000 mã hóa đơn theo dự kiến vào năm sau, bao gồm cả 10 cái cho các chấn thương trong nhà lưu động và 9 cho các vụ bị rùa tấn công? Sự kết hợp thảm họa giữa năng lực kém cỏi và bế tắc (gridlock) chính trị đã khiến vấn đề càng tồi tệ. Medicare không kiểm tra xem các nhà cung cấp mới có liên hệ với các công ty bị phát hiện tham nhũng trước đây không (tuy một dự luật mới nhằm tới việc sửa chữa điều này). Các chuyên gia về chống gian lận từ lâu đã yêu cầu chính phủ bỏ số An sinh xã hội khỏi thẻ Medicare để hạn chế trộm cắp danh tính nhưng không có kết quả.
Bắt đầu bằng cách đóng cánh cửa an toàn
Một giải pháp rất hiển nhiên: trấn áp lũ tội phạm. Obamacare, bất chấp những lỗ hổng, vẫn có một số biện pháp hữu ích. Các nhà cung cấp bị kiểm tra kĩ hơn. Khi Medicaid đưa một nhà cung cấp gian lận vào sổ đen, thông tin này cũng được chia sẻ với Medicare – trước đây thì không được như vậy. Với mỗi đôla chi cho việc điều tra gian lận y tế, người đóng thuế thu lại được 8 đôla. Vì vậy ngân sách cho các thám tử nên được tăng thêm thay vì co lại như hiện nay.
Nhìn rộng hơn thì vấn đề là y tế Mỹ cần phải được đơn giản hóa. Dù có hạn chế gì thì Dịch vụ y tế (mỗi nhà nước chi trả, single-payer) quốc gia Anh vẫn đơn giản hơn, rẻ hơn và tương đối khó gian lận. Bác sĩ được trả tiền để bảo vệ sức khỏe người dân, không phải cho những thứ họ làm thêm nên không kiếm được thêm tiền bằng các kiểm tra hay phẫu thuật không cần thiết chứ chưa nói tới kê hóa đơn khống.
Như thế là quá ‘chủ nghĩa xã hội’ với nước Mỹ chăng? Thế thì hãy đơn giản hóa những gì còn lại, giảm (scale back) những ưu tiên về thuế y tế cho người giàu và cung cấp cho người dân tài khoản y tế để họ theo dõi tiền chi cho việc chữa trị của mình. Suy cho cùng, nghiên cứu của tiến sĩ Berwick cho thấy phức tạp hành chính và điều trị không cần thiết còn gây lãng phí hơn cả gian lận. Có lẽ đấy mới là tội ác đích thực.
Đăng Duy
The Economist
Bài trước: Giàu từ chơi game: giấc mơ có thật?
Tags: economics
-----
Staff members at dozens of Department of Veterans Affairs hospitals across the country have objected for years to falsified patient appointment schedules and other improper practices, only to be rebuffed, disciplined or even fired after speaking up, according to interviews with current and former staff members and internal documents.
An intrinsic problem with government bureaucracy, or just the result of having the wrong people in charge? I say the former. The story is here.
-----
As health data become increasingly digital and the use of electronic health records booms, thieves see patient records in a vulnerable health care system as attractive bait, according to experts interviewed by POLITICO. On the black market, a full identity profile contained in a single record can bring as much as $500.
There is more here, none of it reassuring.
Hãy tính nhẩm cho đơn giản là Hoa Kỳ có 30% dân chúng không có bảo hiểm y tế và chi phí y tế gia tăng quá mạnh, trong khi quỹ bảo hiểm Medicare (cho người già) và Medicaid (cho người nghèo) bị thiếu hụt dần và sẽ vỡ nợ. Một siêu cường có nền khoa học y tế tiên tiến nhất mà gặp vấn đề như vậy thì phải giải quyết.
Nếu muốn mở rộng hệ thống bảo hiểm cho 30% (hãy tạm lấy con số này cho dễ nhớ) thì mọi người còn lại trong xã hội, chính quyền, doanh nghiệp và tư nhân, ai ai cũng phải đóng góp thêm. Nếu trình bày vấn đề như vậy, dưới khía cạnh tinh thần liên đới và cùng giải quyết việc đóng góp thêm là bao nhiêu để mọi người quyết định, qua lá phiếu.
Chính quyền Obama và đảng Dân Chủ không giải quyết theo lối đó mà mị dân hứa hẹn sự hão huyền và còn châm vào đạo luật hơn hai ngàn trang những điều lệ rắc rối để tranh thủ cử tri của mình mà bất kể tới kết quả chung. Và mặc nhiên quốc hữu hóa hệ thống bảo hiểm y tế. Đảng Cộng Hoà không đồng ý, đòi điều chỉnh thì bị gạt ra ngoài nên không một dân biểu hay nghị sĩ nào bỏ phiếu thuận - gây phân hóa nặng nề trong nước Mỹ.
Kết cuộc thì Quốc hội Dân chủ biểu quyết và Tổng thống Obama ban hành một đạo luật cực kỳ phức tạp, hơn hai nghìn trang với cả vạn chi tiết về cách áp dụng. Lãnh đạo Hạ viện Dân Chủ khi đó là Nancy Pelosi, một chính khách tiêu biểu cho loại chính trị gia rất giỏi lừa phỉnh dân nghèo còn thuyết phục các đồng viện là "cứ bỏ phiếu thông qua đi đã, rồi sẽ biết nội dung sau", còn Obama thì nói cả chục lần là sẽ không hề có thay đổi cho những ai đã có bảo hiểm rồi.
Sự thật lại không thể như vậy!
Từ đầu năm nay, ba năm sau khi tranh luận, biểu quyết và áp dụng thì mọi người mới thấy ra vấn đề và đa số dân chúng Mỹ ngày nay không hài lòng với đạo luật đó và càng không hài lòng khi biết thêm rằng sau khi Tổng thống ban hành, Hành pháp Obama còn tự tiện sửa đổi nhiều chi tiết và khi áp dụng thì gặp hết trục trặc này qua khó khăn khác biến Tổng trưởng hữu trách phải từ chức!
Nói vắn tắt, đây là trường hợp tiêu biểu của dự kiến "xây dựng xã hội chủ nghĩa".
Đáng lẽ những người đã từng sống trong chủ nghĩa xã hội phải thấy ngay điều này chứ? Rằng mọi quyết định đều có cái giá phải trả, chứ làm gì mà có chuyện miễn phí? Cái giá phải trả là bảo phí tăng, số bác sĩ giảm và hồ sơ y tế vẫn còn nguyên những bất toàn cố hữu.
Vụ khủng hoảng nối tiếp của Bộ Cựu Chiến Binh, khiến ông Tổng trưởng là một người lính rất anh hùng cũng vừa phải từ chức cho thấy tệ nạn của chế độ y tế quốc doanh (chăm sóc sức khoẻ cho cựu chiến binh là độc quyền của bộ máy công quyền).
"Thành tích" xã hội chủ nghĩa này làm nước Mỹ chia hai, xã hội lao vào một thứ nội chiến chính trị giữa hai thế lực cực đoan nhất ở hai đầu. Và thả nổi nhiều vấn đề khác ở bên trong và bên ngoài nước Mỹ.
Hãy nghĩ đến khẩu hiệu "nhà nước sẽ bảo đảm cho mọi người đều có nhà ở" thì hiểu ra sự phi lý này. Nếu còn để bị lừa mị như vậy thì làm sao có tự do và dân chủ?
[img]https://i.chzbgr.com/maxW500/8349057792/h13744B22/[/img]
It’s a whale of a bill, even with modest drinks intake. Still, if you’re looking for a bargain at a casino, you go to the buffet, no?
Nó còn dùng danh nghĩa người nước ngoài để kêu gọi đầu tư vào các mảng công nghệ - lúc đó còn rất mới mẻ ở VN. Xong lấy tiền đó nuôi bồ và vợ hờ, du lịch bét nhè nhưng không có sản phẩm trả khách. Suốt ngày bắt bọn em đi bảo vệ dự án bằng những kế hoạch rất ơi hời.
Làm ở đó một thời gian em mới biết nhân viên không được đóng thuế và BHXH, lương thì bị chậm, thậm chí bị nợ, trả không đủ. Khi bọn em dọa bảo mày không trả lương đúng cho bọn tao, bọn tao sẽ khai với police Việt Nam về bọn mày, chúng nó mới trả cho 1/2 số tiền lương nợ. :(
Kinh nghiệm đau thương với mác làm cho doanh nghiệp ngoài nước. :)